Vì sao Phật dạy nhân quả báo ứng xưa nay vốn không chừa một ai?

  Phật dạy: Luật nhân quả không chừa một ai, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi. Tất cả những gì bạn đã làm, rồi đến một ngày bạn sẽ phải trả và nhận những gì mình gây tạo ra…

Trong kinh nhà Phật có nói: “Nhân duyên hội ngộ thời, quả báo hoàn tự thọ”, tức những việc ta đã làm dù trải qua trăm ngàn kiếp cũng không mất đi, chỉ chờ đủ nhân duyên, cái quả ta sẽ tự nhận lấy. 
 
Nhân quả là định luật căn bản xuyên suốt quá trình thành trụ hoại diệt của tất cả chúng sinh từ đời này sang đời khác, cho đến vũ trụ, vạn vật cũng không phải tuần hành, biến dịch một cách ngẫu nhiên, vô lí, mà luôn tuân theo định luật nhân quả
Nhân quả không chừa một ai. Vạn sự vạn vật trên thế gian đều có nhân quả, suốt cả cuộc đời, chẳng ai tránh được nhân quả của mình.
 

1. Những việc con người làm, trời xanh đều thấu tỏ

Nhắc đến luật Nhân – Quả, nhiều người sẽ cho rằng đây là một khái niệm mê tín; cũng có người cho rằng nhân quả là khái niệm mơ hồ không có thật của Phật giáo.
 
Trong mắt những người vô Thần, nhân quả báo ứng chỉ là điều viển vông. Nhưng rất nhiều câu chuyện có thật đã chỉ ra rằng điều tưởng như mê tín ấy lại đang hiện hữu từng phút, từng giờ ngay bên cạnh người ta. Cho nên nhân quả báo ứng là có thật.Khái niệm “nhân quả” nghĩa là nghiệp nhân quả báo. “Nhân” tức là nguyên nhân, hay nhân duyên. “Quả” là kết quả, hay quả báo.
 
Mọi việc trên thế gian đều tồn tại nhân quả, tiền nhân hậu quả. Nhân quả không do bất cứ người nào, đấng thần linh nào quy định hay chế tạo ra, mà là một quy luật tồn tại khách quan, âm thầm, lặng lẽ, nhưng luôn đúng đắn, chính xác, hiệu quả vô cùng.
 
Đừng nghĩ rằng những việc mình đã làm không có ai chứng kiến thì thần không biết quỷ không hay, thực ra mỗi một việc thiện mà bạn làm, sẽ trở thành phúc báo sau này cho bạn; mỗi việc ác 
Cách bạn đối xử với thế giới này ra sao, thế giới cũng sẽ hồi đáp lại bạn tương tự.
 
Một câu chuyện thời kỳ chiến quốc kể lại như sau:
 
Trong những người thuộc hạ đi theo Mạnh Thường Quân có một người môn khách tên là Phùng Hoan. 
 
Phùng Hoan bình thường không có tài gì nổi bật nhưng vốn tính trung hậu, đáng tin.
Vốn dĩ trong nhà Mạnh Thường Quân nuôi đến hàng ngàn môn khách, chi tiêu, ăn uống cũng là một vấn đề. Mạnh Thường Quân đành phải cho dân ở ấp Tiết (đất phong của mình) vay nợ lãi để lấy thêm thu nhập. 
 
Một hôm, quản gia dâng sổ sách lên báo với Mạnh Thường Quân rằng số tiền trong nhà chỉ còn đủ chi dùng trong 1 tháng.Mạnh Thường Quân gọi Phùng Hoan đến, giao cho đi lấy nợ lãi ở ấp Tiết. 
 
Phùng Hoan đến nơi, thấy rằng những người mắc nợ đều là dân nghèo bèn ra lệnh đốt sạch sổ sách ghi nợ. Ông cho gọi dân ấp Tiết đến và bố cáo rằng: “Mạnh Thường Quân cho vay nợ không phải vì lợi lộc mà muốn để mọi người mưu sinh, lập nghiệp.
 
Mạnh Thường Quân có mấy ngàn khách ăn trong nhà, chi dùng không đủ nên bất đắc dĩ mới phải đòi nợ lãi để nuôi khách. Nay người có tiền đã lập văn tự hứa trả còn người nghèo khổ không thể trả thì miễn cho. Mạnh Thường Quân làm ơn cho dân ấp Tiết như thế quả là hậu!”
 
Dân chúng nghe xong đều sụp xuống lạy tạ, tôn Mạnh Thường Quân như cha mẹ.
 
Phùng Hoan trở về yết kiến Mạnh Thường Quân. Nghe chuyện ông tự tiện đốt văn tự ghi nợ, Mạnh Thường Quân giận lắm.
 
Phùng Hoan mới nói: “Dân đất Tiết vốn khổ cực, thứ tôi thiêu hủy không phải các khoản nợ kia. Tuy tôi không đem tiền về cho ngài, nhưng tôi đem nhân nghĩa cho ngài vậy.”
 
Nay tôi thấy trong nhà tiền bạc, mỹ nữ đều có đủ cả, chỉ thiếu nhân nghĩa mà thôi. Chuyến này tôi đi là dùng số tiền nợ kia mua về nhân nghĩa cho chủ nhân vậy!”.
 
Mạnh Thường Quân nín lặng, đành bỏ qua nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy không thoải mái lắm. Về sau, có người gièm pha Mạnh Thường Quân với vua Tề. Vua Tề bèn cách chức ông, thu ấn tướng quốc, chỉ cho về ấp Tiết ăn lộc.
 
Lúc này, môn khách của Mạnh Thường Quân cũng tản mát đi cả. Duy chỉ có Phùng Hoan vẫn ở lại bên cạnh, cầm cương đánh xe cho Mạnh Thường Quân.
 
Khi vừa trở về ấp Tiết, dân chúng không quản ngại, lặn lội ra ngoài trăm dặm đón Mạnh Thường Quân, lại còn dâng cơm rượu, chúc tụng, nhắc đến chuyện nhân nghĩa xưa kia.
 
Mạnh Thường Quân khi ấy mới hiểu được điều mà Phùng Hoan làm ngày trước, quay lại nói: “Ta thực quá hồ đồ, khi xưa còn trách móc ông. Giờ mới hiểu được nhân nghĩa mà ông mua cho ta nghĩa là thế nào”.
 
Lời Phật dạy về nhân quả rằng, Nhân quả vốn chẳng chừa bất cứ ai. Nếu bạn sống cay nghiệt, người khác nhất định đối xử hà khắc với bạn.
 
Nếu bạn hào phóng, người khác chắc chắn chẳng so đo, toan tính với bạn là bao.
 
Nếu bạn hiền lành khoan dung, chân thành với mọi người, tất sẽ có người sẵn sàng ở bên bạn chung hoạn nạn.
 
Còn nếu bạn vì lợi ích cá nhân, sống giả dối hai mặt, chẳng ai muốn đến gần một người gian xảo như vậy cả.

Đọc ngay: Những hiểu nhầm về luật Nhân Quả không phải ai cũng biết
 

3. Bồ Tát sợ “nhân”, chúng sanh sợ “quả”

 
Nhan qua khong chua mot ai 2
 

Trong kinh Phật có nói: “Bồ Tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả”, tại sao vậy? 

 
Nhờ đã giác ngộ thấu suốt được lý nhân quả trong ba đời, nên Bồ Tát chỉ sợ nhân mà không sợ quả. Chúng sanh là loại hữu tình có sinh có tử còn vô minh nên đi mãi trong vòng luân hồi. Vì chưa giác ngộ, còn mê mờ không thông lý nhân quả nên chúng sinh chỉ sợ quả mà không sợ nhân.
 
Bồ Tát là người giác ngộ, là người đã thấy tận cái nguồn gốc của sự khổ đau và an lạc cho nên sẽ không tự làm khổ mình, không tạo ác niệm, cũng không lo gặp phải ác báo.
 
Còn chúng sanh lại coi thường nhân quả, lòng tràn đầy ba cái xấu xa tham – sân – si, nói lời khẩu nghiệp. Để rồi đến khi quả báo xảy tới, có hối hận cũng muộn rồi. 
 
Nhiều người làm việc ác bất chấp thủ đoạn, là do không tin vào nhân quả báo ứng. Chỉ người biết sợ nhân quả, hiểu rằng nhân quả không chừa một ai thì mới có thể tích phúc tích đức, vinh hoa phú quý cả đời.
 
Không phải một cách ngẫu nhiên mà đức Từ phụ Thích-ca Mâu-ni lại dạy về luật nhân quả trong hầu hết các kinh điển. Mỗi lời dạy của Ngài đều hàm chứa vô số ý nghĩa, song cũng không ngoài mục làm cho tất cả chúng sinh đều nhận ra được mối quan hệ giữa nhân duyên đời trước và quả báo đời sau của mình. 
 
Bởi một khi đã nhận hiểu được mối quan hệ đó, thì dù chúng ta làm việc gì, nói lời gì, cũng đều sẽ phải nghĩ đến kết quả tốt hay xấu mà nó mang lại. Như vậy sẽ tuyệt đối không có sự làm liều, nói ẩu, để rồi phải chịu hậu quả đau khổ trong hiện tại và tương lai.mà bạn làm, sẽ trở thành quả báo, nghiệp báo mà bạn phải gánh vác trong tương lai.
 
Nhân quả không chừa một ai, chẳng người nào có thể tránh được nhân quả báo ứng. Mỗi một hành động của con người, cuối cùng đều sẽ gieo nhân nào gặp quả nấy.
 

2. Cách đối xử với thế giới này quyết định nhân – quả nhận được

 
Nhan qua khong chua mot ai 3
 

Trong kinh Niết-bàn cũng có dạy: “Thiện ác chi báo như ảnh tùy hình; tam thế nhân quả tuần hoàn bất thất”, nghĩa là: quả báo lành – dữ như bóng theo hình, nhân quả trong ba đời xoay vần không mất.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

0705665349
Liên hệ